Thật bác mắn biết bao cho một người con trai khi có một người con gái yêu thương mình thật lòng. Không phải anh không hiểu điều này, chỉ là khi anh cảm nhận được nó trọn vẹn cũng là lúc anh biết, mình đã mất em mãi mãi.
Đã ba tháng trôi qua kể từ ngày hôm đó, nhưng chưa lúc nào anh quên hình ảnh cuối cùng anh có được về em: Đôi mắt buồn miên man lấp lánh những giọt nước mắt chực trào; hơi ấm đôi bàn tay nhỏ bé của em bỗng tan biết khỏi tay anh; và em bước đi, quay lưng lại với anh mãi mãi.
Anh chợt bàng hoàng nhận ra, mình đã làm em đau đến nhường nào. Và đôi mắt trong sáng kia, có lẽ sẽ chẳng bao giờ anh tìm được hình ảnh của mình nơi đó nữa.
Anh muốn giải thích với em, nhưng anh không biết phải giải thích điều gì? Vì chính anh cũng cảm thấy mình có lỗi thật nhiều.
Anh muốn nói xin lỗi, nhưng có lẽ đó là một lời thật hời hợt cho những gì anh đã gây ra.
Anh muốn nói anh vẫn yêu em nhiều lắm, và vẫn muốn được bên em. Nhưng em còn có thể tin anh không?
Anh muốn em biết rằng ngay lúc này đây anh đang nhớ em da diết, và anh chưa bao giờ muốn có lời chia tay giữa chúng ta. Nhưng anh có tư cách gì để nói như vậy, khi chính anh đã làm em phải khóc…
Không! Anh đã không nói được gì cả… Điều duy nhất anh muốn và có thể nói là cảm ơn em.
Cảm ơn vì một nụ cười nơi chiếc hành lang đầy nắng vẫn luôn chờ anh mỗi khi đến trường.
Cảm ơn vì đã giúp anh tất cả những gì em có thể làm và luôn xuất hiện thần kì vào mỗi lúc anh cảm thấy cô đơn nhất.
Cảm ơn vì đã tin tưởng và ủng hộ tất cả mọi quyết định của anh từ những chuyện ngốc xít đến cực kì quan trọng.
Cảm ơn vì đã mang lại niềm tin cho anh khi nói với anh rằng anh có những giá trị riêng của anh, và đối với em anh thật tuyệt vời; dù bây giờ, có lẽ em đã nhận ra anh không tuyệt vời như em nghĩ, phải không em?
Cảm ơn vì đã bước vào cuộc đời anh và đến bên anh, tuy bây giờ đó chỉ còn là một giấc mơ thật đẹp.
Cảm ơn em, vì đã yêu anh, chân thành và dịu dàng, để anh biết rằng anh đã được một thiên thần yêu thương, dẫu anh không hề xứng đáng vì đã không biết trân trọng những gì mình có.
Và cảm ơn, vì đã không ghét anh, khi anh nổi hứng trêu chọc em, khi anh cáu giận, nổi nóng vô cớ; khi anh hờ hững bước đi quá nhanh để em phải chạy theo, và cả lúc này, khi anh đã làm tổn thương em sâu sắc.
Anh không phải mẫu người lãng mạn hay thích nghĩ đến những điều vô tưởng, nhưng đây là lần đầu tiên anh thật lòng mong ước. Nếu anh được lựa chọn lại, nếu cho anh một chữ “giá như”, thì anh sẽ không bao giờ làm em phải đau khổ. Vì em biết không, trái tim anh bây giờ cũng đang đau thật nhiều…