Cuộc sống là 1 trò chơi sắc màu và hạnh phúc của học trò cũng coá sắc màu riêng của noá
Đó là màu trắng thanh khiết của chiếc áo dài học sinh làm cô bé mươi15 tuổi tròn mắt long lanh thích thú. Đi qua những tháng năm học trò, mười bảy tuổi chợt thấy mình đã lớn, gấp lại kỉ niệm xưa trong 1 thoáng bâng khuâng...
Đó là màu vàng của nắng, cái nắng giòn tan, rộm lên trên những hạt thóc sân nhà, óng ánh qua những con đường làng ngập màu đất đỏ và lung linh trên mái tóc dài thướt tha buông xoã...
Đó là màu hồng xinh xinh trên chiếc nơ bé xíu, cài lên đầu để thấy mình đẹp hơn món quà sinh nhật của anh bạn cùng lớp ...
Đó là màu xanh e ấp của chiếc lá thuộc bài kẹp giữa những mùa thi, màu xanh non của lá phượng, màu xanh se sắt của những quyển lưu bút học trò...
Mười bảy tuổi tuôi chợt nhận ra có cái gì rạo rực đến nao buồn trong sắc đỏ của những cánh phượng già , tôi biết mình đã lớn , thời học sinh đã sắp qua đi với tất cả niềm hạnh phúc bé con...
Rồi màu đen của cuộc sống , cái màu đen tối u ám lại chợt đi trong tâm hồn non trẻ, nỗi buồn đến khi mọi người không còn tin tôi nữa , rồi cũng chính bản thân không tự tin vào cuộc sống.... Nhưng rồi màu cam - cái màu rực rỡ của tuổi trẻ nhen nhóm trong tôi khi một người chị lớn đến , cho tôi biết cảm xúc chân thật về cuộc sống , cho tôi biết cách sống để đưa mình đi lên khỏi vũng bùn tăm tối , hi vọng đến trong tâm hồn tôi .... Cản thấy cuộc sống trở nên có ý nghĩa, cảm ơn chị, cảm ơn chị rất nhiều ...
Em sẽ bước vào đời, màu cuộc sống vẫn tung tăng trước mắt, những sắc màu của cuộc đời sẽ giúp em thấy mình lớn hơn